Stt Nhớ Nhà Ngắn, Stt Nhớ Gia Đình, Stt Xa Nhà Hay Nhất
I. Stt Nhớ Nhà Ngắn
1. Đi xa sau lại về gần. Chắc rời chốn ấy vơi dần an yên.
2. Nhiều khi người ta cứ thích ra đi để tự làm khổ mình bằng nỗi nhớ
3. Kí túc xá trở thành nơi dừng chân duy nhất của những đứa xa nhà.
4. Thành phố này biết bao nhộn nhịp, nhưng lòng tôi mãi chỉ hướng về quê hương.
5. Gặp được người con gái mình thương cũng cảm thấy không có cơ hội rước về nhà.
6. Tôi tham gia biết bao nhiêu lần thi cử, nhưng không ngờ chỉ để rời xa quê nhà…
7. Mỗi lần quay về là háo hức mong đợi, mỗi lần lên lại là lưu luyến không nỡ rời xa.
8. Đúng là nhớ nhà, nhớ quê hương, nhớ ba mẹ ông bà thôi mà ăn nuốt cũng khó trôi nữa.
9. Mọi thứ luôn trôi về phía trước, chỉ có nhà là vẫn ở lại phía sau, để đón ta trở về …
10. Con muốn về nhà, về nhà để con mạnh mẽ hơn, để con lấy sức chạy một đoàn đường dài hơn nữa.
11. Có những ngày, áp lực chỉ muốn nín thở! Có những ngày, mệt mỏi chỉ muốn từ bỏ tất cả để trở về!
12. Là nhận ra 1 đứa con gái 45 kí như tôi có thể kéo hành lí nặng tận 35kg nhanh chóng quay về nhà.
13. Rồi bạn sẽ phát hiện ra, tình cờ nghe được giọng nói quê mình sẽ làm bạn muốn khóc đến nhường nào.
14. Con đường tự lập đâu phải dễ đi. Nhớ nhà, nhớ mẹ cha, nhớ cảnh cùng nhau ăn cỗ lấm lem bùn sình.
15. Dù đi xa bao nhiêu, đi lâu thế nào, chỉ cần có một nơi gọi là “Nhà” để nhớ về, lòng sẽ thấy bình yên.
II. Stt Nhớ Gia Đình
16. “Mẹ, con khỏe lắm, vẫn ăn uống đều đặn, con còn tiền tiêu mẹ đừng lo, con không bị bệnh, bạn bè rất tốt..”.
17. Đi qua những tổn thương về tình cảm, thứ tôi ao ước nhất bây giờ chỉ đơn giản là được trở về nhà với mẹ cha.
18. Dành cả tuổi thanh xuân để đi đến một nơi đầy chông gai. Để rồi giờ đây tôi cảm thấy mệt mỏi. Muốn từ bỏ tất cả để trở về.
19. Chưa bao giờ tôi hối hận với lựa chọn đi học xa của mình. Khi đi xa tôi nhận ra rằng, mình phải về nhà. Đúng. Đi xa là để biết mình phải về nhà.
20. Đêm khuya rồi, mẹ đã ngủ chưa? Cũng lâu lắm rồi con chưa về nhà mẹ nhỉ. Ở ngoài kia bon chen quá mẹ à. Chỉ muốn về nhà ôm mẹ và chìm sâu vào giấc ngủ mà thôi…
21. Không còn được thường xuyên gần gũi với gia đình, cùng quây quần bên mâm cơm với người thân cũng thưa dần. Đó là cuộc sống của những bạn sinh viên đi học xa nhà.
22. Tuổi trẻ, có người chạy theo những cám dỗ mới. Bỏ lại đằng sau: gia đình, bạn bè, anh em … Mối quan hệ nào cũng vậy, cứ hời hợt. Từng ngày. Từng ngày rồi sẽ tuột mất.
23. Bạn chẳng hề là người quan trọng nhất với ai, thế nên đừng bao giờ yêu cầu và đòi hỏi quá nhiều. Nhưng bạn là người quan trọng nhất với chính bạn và có thể là bố mẹ bạn nữa.
24. Chỉ vì số khổ đứng ngồi không yên. Xa quê con nhớ mẹ hiền. Cuộc đời phiêu bạt kiếm tiền lo toan. Người ta vui vẻ hân hoan. Con đây buồn tủi đang xoan bụi trần ……….nhớ …gia …..đình….
25. Bạn có thể hứa rồi quên rằng cuối tháng về chơi, nhưng ông bà cha mẹ thì nhớ. ..Những người già không cần con cháu về đỡ đần mình, họ chỉ cần thấy chúng nó cho vui cửa vui nhà thôi.
26. Mỗi một chặng hành trình. Xuất phát, lặn lội, đến nơi, quay về. Mục đích cuối cùng chẳng phải là đặt chân tới một xứ sở nào đó, mà là thấu hiểu và thu hoạch được một con người mới của mình.
27. Cái tết đầu tiên xa bố mẹ xa các con chỉ nghĩ tới bố mẹ các con ở nhà cũng muốn khóc rồi nhưng vẫn luôn tự động viên bản thân mình phải cố gắng vì tương lai cuả các con nhớ các con rất nhiều.
28. Chiều qua, lúc một mình ở nhà suy nghĩ xem tối nay ăn gì, bỗng nhiên ta chợt nhớ cơm nhà đến thế. Đã bao lâu rồi ta chưa được ăn bữa cơm gia đình ?. Có lẽ chiều nay chuồn làm bắt xe về nhà thôi.
29. Ngày xưa, còn nhỏ nói dối Mẹ để được đi chơi với bạn, bây giờ lớn bạn rủ đi chơi lại nói nhà có việc bận. Sau những mệt mỏi của cuộc sống, giờ đây chỉ muốn được trở về nhà, về bên Mẹ như ngày còn bé.
III. Stt Xa Nhà Hay Nhất
30. Tôi nức nở gục đầu lên bàn làm việc khóc như đứa trẻ hư lạc đường vừa tìm lại mẹ trong đêm tối. Với tay cầm lấy điện thoại, bấm số gọi về nhà, tôi thì thầm: “Mẹ ơi, bây giờ con đã hiểu, thì ra Tết là quê hương!
31. Đôi lúc, con cảm thấy sợ hãi và muốn khóc thật to. Con thấy mình thật lạc lõng và bơ vơ giữa chốn đô thành nhộn nhịp, nơi mà không có cha mẹ kề bên, chỉ có những người bạn mới quen và tất thảy dường như xa lạ.
32. Ngồi nói chuyện với mẹ của nhỏ bạn. Bác than: Cứ tưởng tụi nhỏ sau này về sống chung nhưng càng lớn nó càng xa mình. Tự dưng cảm thấy thương bậc làm cha mẹ. Cả đời lam lũ chỉ mong con cháu bên cạnh nhưng tụi trẻ, như hắn, càng lớn lại càng đi xa.
33. Con nhớ nhà, nhớ ba lắm chứ .. Nhưng ba không giờ hiểu con .. Xin lỗi ba vì kể từ giờ có lẻ cha con mình chẳng còn đón giao thừa chung nữa .. 17 năm con ba bên, 17 năm ăn tết chung ba, 17 năm đón giao thừa cùng ba ..Tất cả con sẽ gói vào kỉ niệm.
34. Sau một chuyến đi xa mọi thứ lại dễ chịu hơn rất nhiều. Suy nghĩ cũng thoáng hơn, được mất cũng thoáng hơn và cả chuyện tình cảm cũng không còn nặng lòng nữa. Rời đi không phải là trốn tránh mà để nhìn lại mọi thứ xem nên giữ thứ gì và buông thứ gì.
35. Nhớ lắm yêu thương vô điều kiện, cha mẹ giúp đỡ những khó khăn tôi gây ra, họ dọn dẹp tàn dư thất bại của tôi. Dù như thế nào họ vẫn nói nhỏ nhẹ với tôi một câu: Về ở với ba mẹ đi con đừng đi đâu nữa hết, con không tiền người ta không tôn trọng con đâu.
36. Xã hội này chật chội, nó khiến con thấy lạc lõng quá mẹ ơi! Con muốn được về nhà, muốn được nằm ngủ trong vòng tay mẹ, muốn được sống lại cuộc sống của một đứa con nít như ngày nào. Con không muốn phải tự mình nỗ lực, tự mình chịu đựng và chấp nhận nữa… Mẹ! Con muốn về nhà! Con nhớ nhà!
37. Đi xa hay trở về, độc thân tiếp hay lấy chồng, có con hay không có con… phụ thuộc vào mình, chứ không phải vào vài ba lời tầm phào của người khác. Bản thân mình thấy đến thời điểm rồi, bắt đầu ý thức được việc mình đã già hơn một chút rồi, thì phải tự ổn định đi thôi. Còn nếu vẫn luôn thấy mình trẻ và luôn làm mới mình, thì cứ vô tư mà bay nhảy tiếp.
38. Nhớ nhà là khi giữa cuộc sống bộn bề nơi giảng đường, những khó khăn mà ta gặp phải ở nơi đất khách, chúng ta chợt nhớ về những miền ký ức nào đó, đã xa lắm rồi, nơi ấy có tình yêu thương ấm áp của bố mẹ, có khung cảnh quen thuộc của quê hương, có những người bạn đã cùng chúng ta trải qua thời thơ ấu êm đềm.
39. Có những ngày như thế, bất lực không thể nói gì, buông xuôi mọi thứ, muốn phóng về nhà, ôm mẹ, ngồi net chơi game với ông anh… Được vui vẻ thoải mái… Nhưng không thể vì quá xa… Không có gì trong tay…. Không thể phi máy bay vèo một cái là tới nhà… Oà khóc với mẹ và nói “ Mẹ ơi, con mệt mỏi với thế giới bên ngoài, con muốn ở bên mẹ như vậy thôi có đựơc không..?”
40. Tôi quyết định đánh đổi những năm tháng tuổi trẻ của mình bằng một chuyến đi xa, rất xa, đến nơi địa đầu của tổ quốc. Tôi không chuẩn bị gì quá nhiều, theo con đường, theo cảm tính và theo những nông nổi của tuổi trẻ. Tôi chỉ muốn thử một lần buông xuôi hết tất chỉ cứ thế mà bước đi, không vướng bận, không lo sợ bất cứ điều gì. Tôi đi để khám phá thế giới, và hơn hết khám phá chính con người mình.
41. Việc học xa nhà đối với mình lúc nào cũng là một điều rất khủng khiếp. Đồng ý vì mình là đứa tự lập rất rất rất kém nên việc xa nhà mới trở nên như vậy. Có lúc mình đã nghĩ thà rằng học tạm ở một trường đại học nào đấy chất lượng có thể không tốt nhưng ở gần nhà còn hơn. Vậy thì sẽ được sống cùng bố mẹ. Tệ hơn, có lần mình đã nghĩ thà chết còn hơn phải đi học xa. Đúng! Mình đã nghĩ vậy đấy. Và ngày hôm nay mình lại nghĩ vậy một lần nữa. Được bố đưa đi. Bố đưa đến tận cửa. Bố cầm đồ giúp. Nhưng thật sự chỉ muốn về nhà. Nếu có thể thu nhỏ thành tí xíu rồi chui vào túi áo của bố để theo về cùng thì tốt. Về luôn. Bỏ học luôn. Nhưng mà đâu thể vậy được. Vẫn phải đi học. Vẫn chẳng thể ở nhà. Vẫn ngồi viết mấy dòng này nước mắt nước mũi tèm lem.